Nov282024

Fr Nguyễn Ngọc Tân CP.

Thứ Năm Tuần XXXIV TN.

 

Thứ Năm tuần XXXIV Thường niên | Tổng Giáo Phận Hà Nội

 

Giê-ru-sa-lem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn thời của dân ngoại.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
20  Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Khi anh em thấy thành Giê-ru-sa-lem bị
các đạo binh vây hãm, bấy giờ anh em hãy biết rằng đã gần đến ngày khốc hại của
thành.  21 Bấy giờ, ai ở miền Giu-đê, hãy trốn lên núi ; ai ở trong thành, hãy bỏ đi nơi
khác ; ai ở vùng quê, thì chớ vào thành.  22  Thật vậy, đó sẽ là những ngày báo oán,
ngày mà tất cả những gì đã chép trong Kinh Thánh sẽ được ứng nghiệm.  23  Khốn thay
những người mang thai và những người đang cho con bú trong những ngày đó !
“Vì sẽ có cơn khốn khổ cùng cực trên đất này, và cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống dân
này.  24  Họ sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ bị đày đi khắp các dân các nước, và Giê-ru-
sa-lem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn thời của dân ngoại.
25  “Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo
lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét.  26  Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc,
chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay
chuyển.  27  Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong
đám mây mà đến.  28  Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và
ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc.”
Đó là Lời Chúa

 

Sống sao để đứng thẳng – ngẩng đầu lên

Trong cuộc sống, một số người quan niệm rằng, nếu mình sinh ra có thể đi được bằng đôi
chân thì sao lại phải đi bằng đầu gối. Người theo quan điểm này phủ nhận lối sống ‘quỳ gối’
hạ mình để phụ thuộc vào người khác, nhất là những người có quyền thế. Cũng bởi lẽ,
quyền lực thế gian không giúp cho con người ta sống ngay thẳng mà ép buộc, đè nép một
lối sống luồn cúi. Cũng một phần theo cách nhìn này, mỗi người người được mời gọi sống
sao để luôn đứng thẳng, luôn ngẩng đầu lên như lời Chúa hôm nay.
Quả là thế, bối cảnh Tin Mừng hôm nay trình thuật lại biến cố sụp đổ của thành thánh
Giêrusalem. Biến cố này xảy ra theo lời tiên báo của Chúa Giêsu, với lưu ý rằng Tin Mừng
được viết sau khi điều đó xảy ra. Thế nên, cộng đoàn lắng nghe Lời Chúa sẽ nhận ra điều gì
đã xảy ra và được nhắc nhớ lại tổn thương về sự sụp đỗ này.
Đây là một tổn thương rất lớn làm thay đổi cách nhìn của nhiều người, đặc biệt là người
tín hữu gốc Do Thái. Biến cố này được trình thuật như là ngày khốc hại, ngày báo oán, và
mọi dân sẽ tan tác, tản mác vì biến cố này. Đến như quan điểm được Chúa chúc phúc như
vấn đề con cái cũng thay đổi. Bởi lẽ, thật tiếc thương cho những người mang thai hay đang
có con thơ trẻ dại khi biến cố này xảy ra. Một điềm phúc vì có những người con bỗng trở
thành lý do để thốt lên lời “khốn khổ thay.” Cũng bởi vì một thực tế những người dân của
Chúa phải gánh chịu cảnh chém giết, lưu đày.
Đối diện với hoàn cảnh này, ai nấy đều hoang mang lo lắng, hồn xiêu phách lạc. Họ nhận ra
mọi quyền lực thế gian không bảo vệ được mình mà ngược lại còn gây ra những đau khổ,
tổn thương. Chính lúc này, dân Chúa mới nhận ra chỉ có Chúa mới thật là Đấng Trợ Lực, là
Đấng Cứu Thoát mọi dân nước. Khi đó, Con Người xuất hiện với quyền năng và vinh quang
thật sự, chứ không phải thoáng qua, giả tạo. Con Người đến để cứu chữa những tổn
thương, để quy tụ lại những người tản mác.
Tri nhận những điều này, người theo Chúa cảm nhận được những biến đổi, những bất an
đã và đang diễn ra trong cuộc đời. Sự luồn cúi, phủ phục trước quyền lực thế gian không
bảo đảm sự tồn tại vĩnh viễn mà chỉ đến rồi lại đi. Như có người đùa vui rằng, ai nâng mình
lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống thì có khi lại bị đạp luôn. Đó là hoàn cảnh của một
cuộc đời đầy nhưng gian dối lọc lừa, chạy theo những gì sớm nở tối tàn. Thế nhưng, cuộc
sống đâu chỉ có những điều tiêu cực như thế, vì còn có sự hiện diện của Chúa, có Con
Người ngự trị.
Thế nên, mỗi người mà cách riêng là người tín hữu luôn biết học một lối sống ngay thẳng,
vững vàng. Để rồi, ai nấy cũng có thể đứng thẳng, có thể ngẩng cao đầu mà đón Chúa. Giả
sử, con người có học tôn thờ, học quỳ gối thì chỉ có nghiên mình, chỉ phủ phục trước mặt
Chúa, trước sự hiện diện của Con Người mà thôi. Vì sự thật, chỉ Chúa và những ai thi hành
thánh ý của Người thì mới nâng người hạ mình xuống đứng thẳng lên, mới yêu thương
chăm sóc những thân phận nhỏ bé, những ai đang bị tổn thương trong đời.
Ước mong sao, mỗi người anh chị em chúng ta luôn học biết sống đứng thẳng và ngẩng cao
đầu chứ không sống hay đi bằng ‘hai đầu gối.’ Và rồi, chúng ta cũng học biết hạ mình xuống
trước mặt Chúa, biết quỳ gối phục vụ anh chị em chung quanh vì tình yêu thương, quan
tâm, chăm sóc. Khi đó, Chúa sẽ dịu dàng, nhẹ nhàng nâng chúng ta lên. Amen!

Tslm. Giuse Đaminh Nguyễn Ngọc Tân, C.P.